Ngụ ngôn Cha Phi
03. CÔ BƯỚM KIÊU SA
Một cô bướm thật xinh đẹp với
muôn vàn sắc màu rực rỡ điểm xuyến thêm những chấm tròn đậm nhạt làm tăng thêm
phần kiều diễm cho cô bướm. Cô bướm vẫy đôi cánh kiêu sa nhẹ nhàng bay lượn
trên cánh đồng hoa rực tươi tràn đầy sắc màu. Mọi người mọi vật nhìn ngắm cô bướm
đẹp tươi diễm lệ mà ngợi khen trầm trồ. Có cô bướm bay qua, cuộc đời dường như ấm
áp hơn, cánh đồng hoa dường như thắm tươi hơn, cảnh quang dường như hấp dẫn lôi
cuốn hơn. Quả thật, nhờ có cô bướm mà ai ai cũng dường như cảm thấy cuộc đời
vui tươi và đáng sống hơn.
|
Cô bướm
biết rõ điều đó cho nên càng ngày cô ta càng kiêu sa hơn, hợm hĩnh hơn và đỏng đảnh
hơn.
Một
hôm kia, như thường lệ, cô bướm lả lướt bay lượn trên các cánh hoa. Cánh đồng
hoa vui mừng vẫy chào nồng nhiệt tiếp đón cô bướm với muôn vàn tiếng reo vui, với
những tràng pháo tay kéo dài tưởng chừng như bất tận, với những lời tung hô tán
thưởng vang dội. Cô bướm tươi cười vẫy chào hết mọi hoa. Cô bướm vốn đã đẹp nên
khi tươi cười dường như vẻ kiều diễm tăng thêm lên gấp bội phần. Cô nhẹ nhàng đậu
lại trên một cánh hoa. Đang tươi vui khả ái bỗng dưng cô ta thét lên kinh
hoàng:
- Á! Á! Á!!! Kinh khủng! Kinh khủng! Làm sao mà lại có một
loài kinh khủng như thế này!!! Kinh khủng quá đi thôi!!!
Mọi người nhìn lại. À! Thì ra ở dưới chiếc lá có một chú
sâu róm to sụ với lông lá tua tủa khắp cả thân mình. Thân mình chú sâu xanh thẫm
với một sọc đen ngòm trên sống lưng. Hai chiếc râu đen đủi dựng đứng lên trông
như hai ngón tay khủng khiếp của bà phù thủy già khẳng khiu. Trông chú sâu thật
là ghê rợn, ai cũng cảm thấy sợ hãi và có cảm giác buồn nôn.
Cô bướm
kiêu sa hất hàm:
- Mày
là cái giống chi chi mà gớm ghiếc quá chừng quá đỗi như vậy! Mày hãy cuốn xéo đi
nơi khác ngay lập tức! Cánh đồng hoa xinh đẹp mơn mởn như thế này không phải là
nơi dành cho mày đâu, mà phải là dành cho tau cơ.
Chú
sâu róm từ tốn đáp lại:
-
Thôi đi chị bướm ơi, chị đừng quên rằng ngày xưa chị cũng là thân sâu róm như
tôi đấy nhé.
Cô bướm
kiêu sa vùng vằng bừng bừng nổi giận quặc lại ngay:
- Ê,
con sâu gớm ghiếc kia, lấy gương ra soi mặt mà coi, tau đây là bướm xinh đẹp kiều
diễm chớ đâu xấu xí gớm ghê như mày.
Chú
sâu róm:
- Ôi!
Tội nghiệp cho chị quá đi thôi! Quên tổ quên tông mất rồi! Mất gốc tha hóa mất
rồi! Tội nghiệp chị quá đi thôi!
Cô bướm
kiêu sa:
- Tội
gì mà tội! Nghiệp gì mà nghiệp! Mày gớm ghiếc thấy ghê, còn tau đẹp tươi như
thiên thần! Tau với mày chẳng dính dáng gì đến nhau.
Chú
sâu tủm tỉm cười nói:
- Tôi
tặng chị câu này về nhà mà suy nghĩ nghiền ngẫm này:
“Nói người phải nghĩ đến ta
Thử sờ lên gáy xem xa hay gần
Đừng như một kẻ tâm thần
Quên tông quên tổ chẳng cần đến
ai”.
Cô bướm
kiêu sa vùng vằng giận dỗi vỗ cánh bay đi mang theo bốn câu thơ chú sâu róm mới
tặng về nhà suy nghĩ xem thử tổ tông mình là ai, trước đây mình thế nào và bây
giờ mình ra sao.
***
Trong cuộc đời không biết có khi nào
chúng ta gặp phải trường hợp như cô bướm và chú sâu này chưa. Thiết tưởng rằng
có thể chúng ta đã từng gặp rồi chăng???
Nhiều khi chúng ta có đôi chút tiền dư bạc
thừa rủng rỉnh trong túi và những lúc như vậy chúng ta dễ dàng quên mất đi những
ngày cơ hàn xa xưa, chúng ta dễ dàng quên mất trước đây chúng ta hoặc gia đình,
cha mẹ, ông bà chúng ta phải sống thế nào. Chúng ta nhiều khi không còn nhớ đến
nguồn gốc của chính mình. Chúng ta dễ dàng coi thường những ai nghèo khó hơn
mình. Chúng ta dễ dàng đoán xét người khác mà quên mất rằng trước đây chúng ta
cũng đã từng sa ngã, đã từng cay đắng xót xa.
Mong rằng sau khi đọc truyện này rồi
chúng ta sẽ cố gắng sống đời yêu thương nhiều hơn, biết thông cảm và chia sẻ với
mọi người kém may mắn hơn chúng ta để cuộc đời này luôn luôn thắm đẫm tình yêu
thương và mọi người được sống trong niềm hạnh phúc viên mãn mãi mãi.