Thứ Tư, 28 tháng 8, 2013

Ngụ ngôn Cha Phi

03. CÔ BƯỚM KIÊU SA

Một cô bướm thật xinh đẹp với muôn vàn sắc màu rực rỡ điểm xuyến thêm những chấm tròn đậm nhạt làm tăng thêm phần kiều diễm cho cô bướm. Cô bướm vẫy đôi cánh kiêu sa nhẹ nhàng bay lượn trên cánh đồng hoa rực tươi tràn đầy sắc màu. Mọi người mọi vật nhìn ngắm cô bướm đẹp tươi diễm lệ mà ngợi khen trầm trồ. Có cô bướm bay qua, cuộc đời dường như ấm áp hơn, cánh đồng hoa dường như thắm tươi hơn, cảnh quang dường như hấp dẫn lôi cuốn hơn. Quả thật, nhờ có cô bướm mà ai ai cũng dường như cảm thấy cuộc đời vui tươi và đáng sống hơn.
Cô bướm biết rõ điều đó cho nên càng ngày cô ta càng kiêu sa hơn, hợm hĩnh hơn và đỏng đảnh hơn.
Một hôm kia, như thường lệ, cô bướm lả lướt bay lượn trên các cánh hoa. Cánh đồng hoa vui mừng vẫy chào nồng nhiệt tiếp đón cô bướm với muôn vàn tiếng reo vui, với những tràng pháo tay kéo dài tưởng chừng như bất tận, với những lời tung hô tán thưởng vang dội. Cô bướm tươi cười vẫy chào hết mọi hoa. Cô bướm vốn đã đẹp nên khi tươi cười dường như vẻ kiều diễm tăng thêm lên gấp bội phần. Cô nhẹ nhàng đậu lại trên một cánh hoa. Đang tươi vui khả ái bỗng dưng cô ta thét lên kinh hoàng:
            - Á! Á! Á!!! Kinh khủng! Kinh khủng! Làm sao mà lại có một loài kinh khủng như thế này!!! Kinh khủng quá đi thôi!!!
            Mọi người nhìn lại. À! Thì ra ở dưới chiếc lá có một chú sâu róm to sụ với lông lá tua tủa khắp cả thân mình. Thân mình chú sâu xanh thẫm với một sọc đen ngòm trên sống lưng. Hai chiếc râu đen đủi dựng đứng lên trông như hai ngón tay khủng khiếp của bà phù thủy già khẳng khiu. Trông chú sâu thật là ghê rợn, ai cũng cảm thấy sợ hãi và có cảm giác buồn nôn.
Cô bướm kiêu sa hất hàm:
- Mày là cái giống chi chi mà gớm ghiếc quá chừng quá đỗi như vậy! Mày hãy cuốn xéo đi nơi khác ngay lập tức! Cánh đồng hoa xinh đẹp mơn mởn như thế này không phải là nơi dành cho mày đâu, mà phải là dành cho tau cơ.
Chú sâu róm từ tốn đáp lại:
- Thôi đi chị bướm ơi, chị đừng quên rằng ngày xưa chị cũng là thân sâu róm như tôi đấy nhé.
Cô bướm kiêu sa vùng vằng bừng bừng nổi giận quặc lại ngay:
- Ê, con sâu gớm ghiếc kia, lấy gương ra soi mặt mà coi, tau đây là bướm xinh đẹp kiều diễm chớ đâu xấu xí gớm ghê như mày.
Chú sâu róm:
- Ôi! Tội nghiệp cho chị quá đi thôi! Quên tổ quên tông mất rồi! Mất gốc tha hóa mất rồi! Tội nghiệp chị quá đi thôi!
Cô bướm kiêu sa:
- Tội gì mà tội! Nghiệp gì mà nghiệp! Mày gớm ghiếc thấy ghê, còn tau đẹp tươi như thiên thần! Tau với mày chẳng dính dáng gì đến nhau.
Chú sâu tủm tỉm cười nói:
- Tôi tặng chị câu này về nhà mà suy nghĩ nghiền ngẫm này:
“Nói người phải nghĩ đến ta
Thử sờ lên gáy xem xa hay gần
Đừng như một kẻ tâm thần
Quên tông quên tổ chẳng cần đến ai”.
Cô bướm kiêu sa vùng vằng giận dỗi vỗ cánh bay đi mang theo bốn câu thơ chú sâu róm mới tặng về nhà suy nghĩ xem thử tổ tông mình là ai, trước đây mình thế nào và bây giờ mình ra sao.
***
Trong cuộc đời không biết có khi nào chúng ta gặp phải trường hợp như cô bướm và chú sâu này chưa. Thiết tưởng rằng có thể chúng ta đã từng gặp rồi chăng???
Nhiều khi chúng ta có đôi chút tiền dư bạc thừa rủng rỉnh trong túi và những lúc như vậy chúng ta dễ dàng quên mất đi những ngày cơ hàn xa xưa, chúng ta dễ dàng quên mất trước đây chúng ta hoặc gia đình, cha mẹ, ông bà chúng ta phải sống thế nào. Chúng ta nhiều khi không còn nhớ đến nguồn gốc của chính mình. Chúng ta dễ dàng coi thường những ai nghèo khó hơn mình. Chúng ta dễ dàng đoán xét người khác mà quên mất rằng trước đây chúng ta cũng đã từng sa ngã, đã từng cay đắng xót xa.
Mong rằng sau khi đọc truyện này rồi chúng ta sẽ cố gắng sống đời yêu thương nhiều hơn, biết thông cảm và chia sẻ với mọi người kém may mắn hơn chúng ta để cuộc đời này luôn luôn thắm đẫm tình yêu thương và mọi người được sống trong niềm hạnh phúc viên mãn mãi mãi.





Ngụ ngôn Cha Phi

02. HOA PHÙ DUNG

B
ình minh dần dần ló dạng và tươi vui bừng tỏa. Cây hoa phù dung cũng theo ông mặt trời vươn vai mở bừng mắt thức dậy. Sau khi dụi mắt cho tỉnh táo, cây phù dung cảm thấy phấn khích quá nên cười to một tràng dài Ha… ha… ha… rồi nói lớn:
            - Ôi vui quá đi thôi! Mình phải đơm bông, phải trổ hoa cho tươi đời mới được!
Nói xong cây cho nụ hoa đã có sẵn từ đêm qua từ từ xòe ra những cánh hoa trắng muốt tinh tuyền. Những cánh hoa cứ từ từ vươn mình ra, trải dài ra thành nên những đóa hoa tươi đẹp tuyệt vời. Ôi bông hoa phù dung mới đẹp làm sao, mới kiều diễm làm sao! Những cánh hoa lung linh rung rinh như vẫy tay chào mừng ông mặt trời rực rỡ:
            - Chào anh mặt trời kính yêu! Chào anh mặt trời rực rỡ!
            Anh mặt trời nhìn đóa hoa phù dung mỉm cười giơ tay vẫy chào rồi tiếp tục đánh xe tuấn mã lửa lao vụt đi. Thời gian theo ông mặt trời mà vùn vụt chạy đi.
Đóa hoa phù dung trắng muốt mịn màng nhìn chị thời gian mải miết chạy theo anh mặt trời, hoa e ấp đỏ hồng đôi má. Cả đóa hoa trắng muốt giờ đây chuyển sang màu hồng thắm đáng yêu. Mới bước sang 10 giờ sáng.
Cuộc đời như càng rực sáng hơn dưới những ánh lửa từ anh mặt trời ném xuống. Trời càng lúc càng nắng, càng nắng càng nóng, càng nóng thì hoa phù dung càng đỏ rực lên. Đóa hoa càng đỏ càng đẹp!
Mọi người mọi vật ngắm đóa hoa mà trầm trồ khen ngợi: Đóa hoa đẹp vô cùng!
            Nhưng mặc cho những lời khen ngợi, mặc cho những tiếng trầm trồ, đóa hoa càng lúc càng cảm thấy bức bối khó chịu dưới ánh lửa nóng cháy gay gắt của anh mặt trời.
Đã quá ngọ, mặt trời dần dần ngả về phía Tây, chiều tà cũng từ từ kéo về. Chị thời gian gần như đã đuổi kịp theo anh mặt trời. Đóa hoa phù dung đỏ gay gắt càng lúc càng nghẹt thở, lịm dần lịm dần héo rũ xuống rồi gục đầu tắt thở.
Đóa hoa tươi thắm rực rỡ xinh đẹp lúc bình minh giờ đây chiều tà đã rũ chết.
Đóa hoa đi chưa hết một ngày đời.
***
Đời người cũng giống như đóa hoa phù dung kia vậy!
Mở bừng mắt chào đời với tiếng khóc oe oe. Lớn dần lên theo năm tháng với anh mặt trời và chị thời gian. Chiều tà về đời người cũng xế bóng theo. Hoàng hôn buông xuống con người cũng nhắm mắt nghỉ yên với giấc ngủ miên trường.
Đời người ngắn ngủi vậy đó! Đời người ngắn tựa tiếng thở dài ngao ngán!
Bạn ơi, hãy cố gắng sống trọn vẹn cuộc đời ngắn ngủi này cho thật tốt đẹp, cho thật thơm hương, để khi nhắm mắt xuôi tay vào lúc hoàng hôn của cuộc đời, chúng ta có thể mỉm cười vẫy tay chào từ giã cuộc đời ra đi bình an.
Đừng làm hoa phù dung
Sáng nở chiều chợt héo
Hãy làm hoa hướng dương
Hướng về phía mặt trời.















Thứ Ba, 27 tháng 8, 2013

Ngụ ngôn Cha Phi


01. CÔNG CHÚA NHỎ

Có một cô chó con kia rất hay buồn bã, giận hờn và cau có, khó chịu. Chẳng có ai thèm chơi thân với cô ta. Đi đâu cô cún con cũng lủi thủi một mình, làm việc gì cũng chẳng ai thèm để ý giúp đỡ.

Khi cô cún con lớn lên một chút thì cô nhận thấy rằng các con vật chung quanh cô, ai ai cũng có cha có mẹ rất yêu thương, rất vui vẻ. Còn cô thì … Chà … Buồn quá! Cô đơn! Lẻ loi!

Ngay cả đàn gà con kia đi đâu cũng xúm xa xúm xít bên cạnh gà bố gà mẹ. Con thì giành chạy trước, con thì giành bên chân. Lũ mèo cũng vậy, cứ suốt ngày vờn quanh bên cha mẹ. Con thì tranh bên trái, con thì tranh bên phải om sòm cả lên. Mẹ con chú bê bé bỏng đi đâu cũng sát cánh bên nhau, âu yếm chờ đợi nhau rất thắm thiết. Nhìn những cảnh đó, cô cún con ứa nước mắt khóc hoài, khóc hoài.

Cún thầm cầu mong chỉ cần được một ngày ríu ra ríu rít, chạy lon ton bên cạnh ba mẹ thôi là mãn nguyện lắm, là hạnh phúc lắm, nhưng đó chỉ là mơ ước viễn vông. Ba cún con đã đi xa, không còn ở với cún con nữa. Cũng chính vì thế mà đối với tất cả các con vật khác, cún con có một thái độ xa lánh và ganh tỵ. Cún con thường hay hờn dỗi, khó chịu với mọi con vật trong vườn.

Trong vườn có bác chiên là người được các con vật khác rất kính trọng và yêu thương. Bác sống rất vui vẻ, hiền lành. Bác vẫn thường mời những ai đến với bác một vài cọng cỏ non tươi xanh mơn mởn bác lựa hái từ ngoài đồng đem về, mời ăn những trái nho chín mọng ngọt lịm bác dành lại từ ngoài rào giậu trước sân. Ai ai cũng thích đến chơi với bác chiên. Ai ai cũng muốn đến với bác chiên để xin bác giúp cho những ý kiến uyên bác, để cuộc đời được tốt đẹp hơn. Chung quanh bác chiên khi nào cũng đều đầy người quây quần vui vẻ, nhất là các con vật bé nhỏ.

Cún con cũng rất thích đến bên bác chiên nhưng tự nhiên cún con có vẻ sờ sợ thế nào đó. Cứ mỗi lần thấy các con vật khác đến vui vẻ quây quần bên bác chiên thì cún con cũng đi theo nhưng không dám vào chỉ đứng xa xa mà nhìn, mà thèm, mà mong, mà trông, mà ngóng.

Một hôm kia cũng như mọi hôm khác, các con vật bé bỏng chạy lại với bác chiên, cún con đứng lấp ló ở xa xa. Bỗng nhiên bác chiên trông thấy liền vẫy tay gọi cún con lại với bác. Cún con run bắn cả người. Nhưng với giọng nói hiền từ nhân hậu, bác bảo:

- Cún con cứ đến đây với bác, đừng đứng lấp ló đằng xa vậy. Lại đây, lại đây nào!

Sợ thì sợ nhưng cún con nghe giọng nói ấm áp nhân hậu của bác chiên thì đánh bạo từ từ đi tới. Cún con vừa đi vừa nghĩ rằng chắc là các con vật kia sẽ cười nhạo nó, chắc là bác chiên sẽ la mắng nó. Nhưng thật lạ lùng, không ai chế nhạo nó, ngay cả bác chiên cũng không la mắng như nó nghĩ mà ngược lại, bác chiên còn cho nó chùm nho thơm ngon tươi mát ngọt lịm, các con vật khác cùng nắm tay nó vui đùa nhảy múa hát ca. Mọi e ngại sợ sệt tồn tại trong nó đã từ lâu, nay bỗng nhiên tan biến hết.

Vui chơi với các con vật khác chán rồi, cún con còn được bác chiên kể chuyện cổ tích cho nghe. Bác kể chuyện Tấm Cám, chuyện Cô Bé Quàng Khăn Đỏ, chuyện Bạch Tuyết và Bảy Chú Lùn, chuyện Nàng Công Chúa Ngủ Trong Rừng, chuyện Ông Bụt, chuyện Cô Tiên… Hay ơi là hay! Cún con thích quá sức! Không những thế cún con còn được bác chiên gọi là Cô Công Chúa Nhỏ. Niềm hạnh phúc sướng vui dâng lên tràn ngập tâm hồn làm cho cún con ngây ngất. Có bao giờ cún con được làm công chúa đâu, ngay cả trong giấc mơ cún con cũng không dám. Cả các con vật khác đầy đủ cha mẹ mà có bao giờ được gọi là hoàng tử hay công chúa đâu.

Lòng sướng vui tràn ngập, niềm hạnh phúc dâng đầy, cún con luôn miệng hát vang: Gâu… gâu… gâu… gâu… gâu… !

Ta là con cún nhỏ

Được bác chiên yêu thương

Ta là Công Chúa Nhỏ

Bác chiên là Thượng Hoàng

Đời ta thật hạnh phúc

Trong tình yêu bác chiên.

Gâu… gâu… gâu… gâu… gâu…!

Từ đó trở đi, bất cứ ở đâu cún con đều được bác chiên thương yêu âu yếm gọi là Công Chúa Nhỏ, là Thiên Thần của bác. Và cũng từ đó cún con thay đổi cách sống. Những buồn bã, giận hờn, ganh tỵ, cau có trước kia giờ đây đã biến mất, thay vào đó là những tâm tình yêu thương, vui vẻ, chia sẻ và cảm thông với tất cả mọi con vật khác trong vườn.

Cuộc đời cún con như được chắp thêm đôi cánh nâng bổng cún con lên cao hơn, đẹp hơn. Cũng từ đó trên môi cún con luôn luôn điểm xuyến những nụ cười tươi vui để rồi cuộc đời cún con cũng nở tươi như nụ cười hạnh phúc của cún con. Từ đây cho đến mãi mãi cún con sẽ là Công Chúa Nhỏ, là Thiên Thần yêu thương của bác chiên nhân hậu. Bác chiên thương yêu cún con hơn cả con ruột của mình.

Cún con thầm hứa: Bác chiên sẽ mãi mãi là Thượng Hoàng kính yêu của mình (Bố của công chúa mà). Mình sẽ cố gắng sống thật xứng đáng với tình yêu thương mà bác chiên nhân hậu đã dành riêng cho mình.

Thánh Augustino

Ngày 28/08: Thánh Âu-tinh (Augustinô), giám mục, tiến sĩ Hội Thánh (Lễ nhớ)
Lời Chúa: 
 Mt 23,8-12

8 Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng dân chúng và các môn đệ rằng: "Phần các ngươi, các ngươi đừng muốn được người ta gọi là Thầy, vì các ngươi chỉ có một Thầy, còn tất cả các ngươi đều là anh em với nhau. 9 Và các ngươi cũng đừng gọi ai dưới đất là cha: vì các ngươi chỉ có một Cha, Người ngự trên trời. 10 Các ngươi cũng đừng bắt người ta gọi là người chỉ đạo: vì các ngươi có một người chỉ đạo, đó là Đức Kitô. 11Trong các ngươi ai quyền thế hơn sẽ là người phục vụ các ngươi. 12 "Hễ ai tự nhắc mình lên, sẽ bị hạ xuống, và ai tự hạ mình xuống, sẽ được nâng lên".

Tôi đang làm